“Cái gì?” Nghe thấy lời ấy, mọi người đều kinh hãi, Nhiễm Đào lập tức lôi kéo cánh tay Trần Trác rồi nói: “Đây không phải là nói đùa chứ? Định để chúng ta ra làm trò cười sao? Đây lại không phải là xã hội phong kiến, làm gì còn có hạn chót chứ?”“Thật là, chúng ta thật oan uổng!” Tăng Khả buồn bực nói: “Cũng không phải do chúng ta tiết lộ tin tức, dựa vào cái gì mà bắt chúng ta phải chịu tội chứ?”
“Bảy ngày? Dùng sáu năm vẫn không tìm được viên đá quý! Mà giờ lại chỉ cho chúng ta thời hạn bảy ngày?” Ngô Tú Mẫn cũng cảm thấy tức giận: “Bảy ngày có thể làm gì chứ? Đây không phải rõ ràng là muốn giết hết mấy người chúng ta sao! Thật không hiểu, những lãnh đạo kia rốt cuộc đã suy nghĩ như thế nào?”
“Tổ trưởng Triệu…” Trần Trác nhìn Triệu Ngọc nhíu mày nói: “Bằng không, cậu hỏi riêng Sở trưởng Tiêu, hỏi xem rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Đây là lần đầu tiên tôi là người liên lạc, nếu như tổ điều tra đặc biệt bị giải tán, công trạng của tôi sẽ lập tức về không, về sau ngay cả cơ hội thăng chức cũng không có!”
“Hả? Đúng rồi!” Nhiễm Đào chợt nhớ tới cái gì, vội vàng chuyển hướng hỏi Triệu Ngọc: “Tổ trưởng, không phải anh vừa mới nói, anh có một biện pháp sao? Rốt cuộc là biện pháp gì vậy, mau nói một chút xem?”
“Biện pháp của tôi chính là…” Triệu Ngọc lộ vẻ mặt đắng chát: “Chính là phá vụ án trộm cướp này, tìm viên đá quý về!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây