“Ha ha ha, cuối cùng mọi người cũng biết sự lợi hại của tôi rồi đó!” Trong một gian phòng nghỉ của bệnh viện, Triệu Ngọc mặt mày hớn hở đắc ý khoe khoang với Tăng Khả và Ngô Tú Mẫn: “Từ lúc bắt đầu chúng ta toàn bị thằng cha chuyên hành động bất ngờ kia dắt mũi. Còn bây giờ thì sao nào? Cuối cùng ông đây cũng đi trước hắn ha ha ha…”Lúc này, lão Phong – kẻ bị Triệu Ngọc phang một gậy – đã bị đưa tới phòng quan sát. Để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cảnh sát phái hẳn mười cảnh sát hình sự mang súng canh gác chặt chẽ. Chỉ chờ tới khi ông ta tỉnh dậy, cảnh sát sẽ lập tức tiến hành thẩm vấn.
Chẳng qua là Triệu Ngọc đánh vừa chuẩn vừa ác, có lẽ ông ta không thể tỉnh lại trong một chốc một lát được.
“Em… Em vẫn không hiểu…” Tăng Khả lắc đầu, đặt câu hỏi: “Tổ trưởng ơi, tại sao anh lại cho rằng lão Phong nhất định sẽ trở lại đây giết người bịt miệng?”
“Đương nhiên là tôi đoán rồi!” Triệu Ngọc đắc ý quên cả hình tượng luôn: “Ông đây lăn lộn giang hồ bao nhiêu năm rồi? Lão Phong vừa mới nhấc mông là ông đây đã biết ngay ông ta định làm gì… Ừm…” Sau khi nhận ra mình vừa lỡ lời, Triệu Ngọc lập tức sửa miệng: “Thật ra tất cả đều dựa vào kinh nghiệm nhiều năm phá án của tôi! Ha ha…”
“Mọi người cũng thấy rồi đó, đêm qua, sau khi tôi bắt được hai tên côn đồ canh gác bên ngoài viện dưỡng lão, điều đầu tiên mà lão Phong – tức kẻ chủ mưu – nghĩ tới không phải là chạy trốn, cũng không phải cứu người, mà là nghĩ cách giết người bịt miệng bằng bom!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây