“Không phải chứ? Con nhóc kia cũng to gan thật đấy…” Ngô Tú Mẫn nhìn căn phòng khách sạn bừa bộn trước mắt, bất đắc dĩ xòe hai tay, hỏi Triệu Ngọc: “Tổ trưởng này, rốt cuộc là anh tìm đâu ra một người kỳ lạ như vậy? Lừa chúng ta một vố ở ổ trộm cắp, thế mà vẫn còn dám quay lại khách sạn trộm đồ… Đúng là bái phục, bái phục luôn…”Triệu Ngọc không để ý tới Ngô Tú Mẫn, hắn cẩn thận kiểm tra một lượt, nhận thấy mặc dù căn phòng bị lục tung cả lên nhưng ngoài chỗ thuốc kia ra thì không bị mất những thứ khác.
“Tổ trưởng…” Lúc này, Tăng Khả bước vào từ ngoài cửa, cầm cuốn sổ ghi chép báo cáo với Triệu Ngọc: “Camera giám sát đã ghi lại cảnh khoảng hai mươi phút sau khi chúng ta đi bắt ổ trộm cắp kia, Thôi Lệ Châu đã vào phòng anh! Từ đầu tới cuối chưa đến một phút, cô ta đã xách theo một chiếc ba lô rời đi”
“Đã thấy chưa? Đã thấy chưa?” Ngô Tú Mẫn lắc đầu thở dài: “Chúng ta là tổ điều tra đặc biệt đó, thế mà lại bị người ta trộm đồ, có phải là rất mỉa mai không? Chuyện này mà truyền ra ngoài thì bẽ mặt kinh khủng!”
“Hừ! Có gì đâu mà mỉa mai? Tổ điều tra đặc biệt cũng là người mà!” Nhiễm Đào vỗ vai Tăng Khả, sau đó nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng, tôi ra ngoài xem thử xem có điều tra được hướng đi của con nhóc kia không!”
Triệu Ngọc vẫn không để ý, nhưng Nhiễm Đào vẫn nhanh chóng rời đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây