“Tôi là anh hùng cứu kẻ trộm đấy! Nếu không phải tôi, hiện tại cô đã nhận kết cục gì tự cô còn không rõ sao?” Triệu Ngọc nén giận nói với Thôi Lệ Châu: “Đừng có không biết tốt xấu nữa có được không hả?”“Anh cứu tôi? Buồn cười!” Cơn tức của Thôi Lệ Châu còn lớn hơn Triệu Ngọc nhiều. “Anh còng tay, trói tôi lại, kéo quần áo tôi, còn… còn khiến tôi bốc mùi như thế này… Anh là người tốt cái kiểu gì? Còn anh hùng cứu kẻ trộm? Anh bị tự kỷ à?”
“Này, cô nói chuyện cũng phải có lương tâm chứ!” Triệu Ngọc phản bác: “Tôi là cảnh sát, cô là kẻ trộm, tôi còng tay cô chẳng phải là chuyện rất bình thường sao! Cô là chuyên gia phá khóa, tôi sợ còng tay không giữ được cô nên mới trói cô lại! Còn nữa, đừng nói chuyện quần áo ở đây, bây giờ tôi còn đang nghi ngờ cô cố ý ‘kéo tuột’ quần áo trước mặt tôi, ý đồ muốn quyến rũ tôi đấy!”
“Anh… anh đúng là không biết xấu hổ”. Thôi Lệ Châu tức giận đến mức chân mày dựng hết cả lên: “Còn là cảnh sát! Có cảnh sát nào bộ dáng như anh không hả? Ở khách sạn thẩm vấn phạm nhân? Cảnh sát, tôi cũng biết luật đấy, anh thế này gọi là giam giữ người phi pháp, muốn cưỡng bức đúng không?”
“Thôi xin đi, cô làm ơn động cái não heo của cô đi!” Triệu Ngọc xòe hai tay, vẻ mặt khinh thường nói: “Nếu tôi muốn làm như cô nói, bây giờ cô có thể an ổn ngồi đây nói chuyện với tôi hả? Tôi… tôi chỉ là thấy người quá bốc mùi, cần phải tắm một cái!”
“Thế nào? Thừa nhận rồi?” Thôi Lệ Châu nheo mắt xem thường, nói: “Tắm rửa thôi! Đúng, bây giờ tôi còn ngồi ở đây nhưng đêm dài đằng đẵng, ai biết anh sẽ làm gì tôi? Dù sao, cả người đã bị anh nhìn thấy…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây