“Quá xấu xa!” Chờ sau khi đám người Triệu Ngọc trở lại văn phòng mà Cục Cảnh sát Tấn Bình đã chuẩn bị, Nhiễm Đào sốt ruột không nhịn nổi bèn nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng à, lúc giao tiền chuộc chúng ta không đi theo xem thử sao? Lỡ bọn họ không giải quyết được thì làm sao?”“Chúng ta đi thì có ích gì chứ?” Triệu Ngọc vững vàng nói: “Ngoại trừ làm phiền người ta ra thì không có bất kì chỗ tốt nào cả!”
“Đúng vậy đấy!” Ngô Tú Mẫn dùng đồ bấm móng cọ cọ móng tay: “Chúng ta là cảnh sát điều tra đặc biệt, là người chỉ đạo, không cần phải tự mình làm tất cả mọi chuyện!”
“Tôi nghĩ mà không hiểu, giết ba người rồi!” Tăng Khả nhíu mày nói: “Mới nhớ đến việc đòi tiền chuộc, hung thủ có phải hơi bị ngông cuồng quá rồi không? Chị Ngô, chị không phải là chuyên gia tâm lý học sao? Thử phân tích xem sao?”
“Đồ ngu, không phải là tiền chuộc! Là tống tiền đấy có được không hả?” Ngô Tú Mẫn dừng cọ móng tay, nói: “Cũng có thể gọi là đòi tiền để dừng tay. Mày cho tao tiền, tao sẽ không giết người lung tung nữa!”
“Nếu như cả ba vụ án này đều do cùng một người gây ra. Vậy thì tôi còn có thể phác họa ra! Nhưng nếu như là một nhóm người gây án, phần phác họa mà tôi làm ra có khả năng sẽ sai! Cách mà ba người bọn họ chết đều không giống nhau. Thật sự là rất khó đánh giá bọn họ có phải là do cùng một người giết chết hay không!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây