“Triệu Ngọc, có phải cậu điên rồi hay không?” Liêu Cảnh Hiền ngồi ở phía sau xe quát: “Mở rộng tầm mắt cái gì chứ, ba ông già chúng tôi đây ôn tồn tìm cậu nói chuyện, vậy mà cậu lại đối xử với chúng tôi như thế…”“Không có việc gì, không có việc gì, mở rộng tầm mắt thì mở rộng tầm mắt thôi!” Đội trưởng Kim Chấn Bang không coi ai ra gì móc thuốc lá và bật lửa ra, chuẩn bị hút thuốc.
“Này! Dập đi!” Triệu Ngọc nổi giận gầm lên một tiếng: “Có được dạy dỗ không vậy? Dám hút thuốc trên xe của tôi hả, tất cả đều phải vào phòng điều trị đặc biệt bây giờ!”
“Đúng đó lão Kim!” Cục trưởng Châu An Đông phụ họa: “Tích chút đức đi có được không? Đừng có ép tôi cũng đi theo ông hút hai điếu!”
“Triệu Ngọc à, rốt cuộc cậu muốn đưa chúng tôi đi đâu vậy?” Liêu Cảnh Hiền cau mày nói: “Đến cùng là chuyện khẩn cấp gì, nói cho tôi biết trước một tiếng được không? Cậu nhìn ba chúng tôi, nhìn qua có ai giống người chịu nổi giày vò không?”
“Đến thì biết, cho…” Vừa nói, Triệu Ngọc vừa ném cái gói cho bọn họ, không khách sáo nói: “Giúp tôi mở cái gói này ra trước đi, tôi còn chưa kịp xem nữa!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây