Ồ…Sáng sớm hôm sau, Triệu Ngọc xoa cái đầu nặng trĩu của mình, vẫn cảm thấy buồn ngủ mê man.
Hắn nhắm mắt lại, nghiêng tai lắng nghe. Tiếng gió thổi sấm rền ngoài cửa sổ đã hết, chắc là cơn mưa đã ngừng rồi nhỉ?
Lại qua thêm mấy giây, lúc này hắn mới chậm rãi mở to mắt. Nhờ tấm rèm hơi mờ, hắn có thể nhìn thấy từng vầng sáng lớn của ánh mặt trời chiếu qua.
Ừ… Xem ra trời đã quang thật rồi!
Sau đó Triệu Ngọc vươn cánh tay sang bên cạnh, muốn sờ soạng Miêu Anh yêu dấu của mình. Thế nhưng, khi hắn duỗi tay ra thì lại chẳng sờ thấy gì cả…
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây