“Anh cảnh sát, tôi muốn nói với anh về chuyện của cha tôi!” Trong phòng thẩm vấn, Tiêu Chấn nói với Triệu Ngọc bằng giọng điệu gần như là cầu xin: “Thực ra, cha tôi cái gì cũng không biết! Anh nói không sai, tôi đúng là sau khi giết người mới ý thức được chuyện hung khí không ổn, lỡ như cảnh sát điều tra, sớm muộn sẽ điều tra đến tôi”“Cho nên… tôi cũng là đến bước đường cùng mới đi tìm cha tôi!” Tiêu Chấn nặng nề nói: “Thực ra, hôm đó chuyện chúng tôi nói hoàn toàn không phức tạp, tôi chỉ nói với cha tôi… nếu như có cảnh sát hỏi, cha cứ nói trong số những người đi Lăng Vân giao hàng, cũng có con!”
“Nói xong, tôi liền đi ngay! Không giải thích thêm một câu, cha tôi sau này cũng chưa bao giờ hỏi tôi tại sao”
“Cho nên, anh cảnh sát à, tôi cầu xin anh, cha tôi cái gì cũng không biết” Tiêu Chấn tha thiết nói: “Các anh đừng làm khó cha tôi được không? Tôi vào tù không sao cả, tôi đã phạm tội, tôi đã hại anh tôi, tôi đáng chết!”
“Nhưng, tôi hi vọng anh tôi ra tù vẫn có thể có một gia đình đầy đủ!” Tiêu Chấn lại nước mắt giàn giụa nói: “Cầu xin anh, vì mẹ tôi bị bệnh nan y, xin hãy tha cho cha tôi đi!”
“Haiz! Người một nhà vốn dĩ có thể hạnh phúc đầm ấm bên nhau, đáng tiếc…” Triệu Ngọc thở dài nói: “Vì một lần nghĩ dại của anh mà lại rơi vào tình cảnh như thế này! Nói cho anh biết… cha anh không chỉ là làm giả lời khai, ông ta còn dùng tiền mua chuộc Khổng Duy Sâm. Cho nên, tôi không giúp được ông ta đâu! Pháp luật sẽ cho ông ta một sự trừng trị thích đáng!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây