Trưởng đồn Vương nhiệt tình trò chuyện vài câu với Triệu Ngọc rồi lập tức dẫn hai vị cảnh sát đi mất, còn chuyện đánh người thì không thèm nhắc lấy một chữTrưởng thôn Triệu Kim Sinh càng cảm thấy khó hiểu hơn. Ông ta cũng vội vàng dẫn đám người của mình đi theo, muốn hỏi mọi chuyện cho ra ngô ra khoai.
Trưởng đồn Vương đi một mạch đến một chỗ rất xa rồi mới quay người lại, vừa quắc mắt trừng Triệu Kim Sinh vừa trách móc: “Ông Triệu à, ông có biết hôm nay ông đã chọc phải rắc rối lớn cỡ nào không? Nếu vừa nãy chúng tôi thật sự bắt tên Ngọc gì đó kia, thì vị trí trưởng đồn này của tôi cũng khó mà giữ được, ông hiểu chưa?”
“Cái… Cái gì? Sao có thể chứ? Không phải hắn chỉ là một tên cảnh sát nho nhỏ thôi sao?” Lông mày của Triệu Kim Sinh nhíu chặt lại, hai đầu mày sắp dính luôn vào với nhau.
“Ông thì biết cái gì!” Trưởng đồn Vương tức giận nói: “Ông không biết chứ vừa rồi nguy hiểm lắm đấy! May mà tôi chạy tới kịp đó, không thì đúng là phiền to rồi! Hừ! Tôi nói thật cho ông biết, sở dĩ tôi vội vàng chạy tới như vậy là vì Cục trưởng Lưu bên Cục Cảnh sát huyện tự mình gọi điện thoại cho tôi. Ông ấy bảo tôi nhất định, tuyệt đối không được làm khó Triệu Ngọc, không thì ông ta sẽ cho tôi biết tay!”
“Cái gì? Cục trưởng Lưu của Cục Cảnh sát huyện?” Triệu Kim Sinh giống như vừa nghe chuyện nghìn lẻ một đêm, cảm thấy rất khó tin.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây