“Ha ha ha… Đại Hanh à, lần này mày lập được công lớn rồi!” Mẹ Triệu Ngọc lấy một cái đùi gà đưa cho chú chó: “Lại đây, cho mày cái đùi này! Mày yên tâm đi chó ngoan, sau này tao không bao giờ nói đến chuyện thịt chó nữa đâu!”“Gâu gâu…” Trước mùi thơm hấp dẫn của đùi gà, Đại Hanh làm sao mà chịu đựng nổi. Nó liền sủa lấy lệ hai tiếng rồi ngoạm lấy cái đùi, trốn ra ngoài sân gặm.
Lúc này, trên chiếc giường trong phòng, Miêu Anh đang xử lý vết thương trên tay Triệu Ngọc. Bởi vì khi nãy hắn dùng tay không đỡ gậy sắt nên bây giờ nó đang bị sưng lên.
“Anh đó, chẳng chịu nghe em gì cả!” Miêu Anh vừa bôi thuốc lên vết thương vừa oán trách: “Nếu đánh theo kỹ thuật mà em dạy cho anh thì sao có thể bị thương được?”
“Thôi đi!” Triệu Ngọc không phục: “Nếu cứ làm theo cách của anh thì ít nhất đã xử xong trước năm phút rồi, chứ đâu có rơi vào trường hợp bị động như thế!”
“Không phải em đã nói với anh rồi sao?” Miêu Anh ca cẩm dạy dỗ hắn: “Kiểu đánh đó của anh, địch bị thương một thì mình cũng bị thương bốn năm. Thoạt nhìn thì cứ tưởng là đánh rất đã, nhưng thật ra mỗi lần như thế lại khiến chính bản thân mình bị thương! Về lâu về dài, cơ thể anh có làm bằng sắt cũng không chịu được! Vì thế, anh cần phải tiến bộ hơn!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây