“Lý Nhị Cẩu, rốt cuộc mấy người muốn thế nào?” Cha của Triệu Ngọc đứng đầu, trong tay cũng cầm một cây cuốc. Ông quát hỏi đối phương: “Muốn ỷ đông hiếp yếu hả? Có ngon thì tới đây đi? Tôi liều mạng với mấy người luôn!”“Bà mẹ nó!” Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi để râu cá trê ở đối diện kêu lên: “Ông Triệu, ông liều mạng với bọn tôi thì có ích gì? Dù sao chúng ta cũng phải phân rõ phải trái chứ? Bò nhà tôi chết trong sân nhà ông, ông còn muốn nói gì nữa? Nói cho ông biết, mau mau trả tiền bồi thường đi! Không thì tôi sẽ kiện ông tội mưu sát, kêu cảnh sát bắt ông!”
“Đúng vậy!” Bên cạnh người đàn ông nọ là một phụ nữ trung niên to như thùng phuy. Bà ta giậm chân mắng: “Ông Triệu, không ngờ ông lại độc ác đến thế! Mấy ngày trước, chúng ta cũng chỉ vì chuyện dựng chuồng bồ câu mà ầm ĩ khó chịu với nhau, nhưng chút chuyện nhỏ nhặt ấy đâu đáng để bắt bò nhà bọn tôi ra xả giận?”
Bà ta nói xong còn cất giọng nghẹn ngào: “Ông để bà con chòm xóm quanh đây phân xử bình luận thử xem! Có ai âm hiểm như nhà mấy người không chứ? Nhà bọn tôi sống cả năm cũng chỉ dựa vào mỗi con bò này! Thế mà ông lại giết nó đi! Công lý ở đâu cơ chứ!”
“Đúng đấy, nhà họ Triệu các người thật quá đáng, sao lại làm ra chuyện như vậy? Để người ngoài biết được bộ không thấy mất mặt à?” Bên cạnh có người còn đổ thêm dầu vào lửa: “Nếu đã giết bò nhà người ta, vậy trả tiền bồi thường đi!”
“Hừ, theo tôi thấy, chúng ta nên đi báo cảnh sát thôi” Một người khác chen lời: “Đây chắc chắn là phạm pháp, phải ngồi tù!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây