Sau khi về xe, Triệu Ngọc lấy khăn tay ra lau máu mũi của mìnhMiêu Anh ở bên cạnh thì lạnh lùng châm chọc: “Bình thường bảo luyện tập cho tốt, luyện tập cho đàng hoàng, vậy mà anh không nghe. Đấy, anh nhìn đi, mấy chiêu võ vừa rồi của anh là cái quái gì? Hết quẳng rồi lại húc! May mà những kẻ này không ra làm sao, chứ nếu gặp phải cao thủ thật sự thì anh tiêu rồi!”
“Thôi thôi thôi…” Triệu Ngọc chẳng hề để ý, oán hận nói: “Cô không nhận ra thật hay giả bộ không nhận ra vậy? Tôi đang giúp cô xả stress mà, sao lại một mình chiếm hết được? Tôi mà đánh thật thì cô đâu còn cơ hội ra tay nữa?”
“Thôi đi, vịt chết còn cứng mỏ” Miêu Anh bĩu môi nói: “Anh thử ngẫm lại xem trước kia tôi dạy anh thế nào? Lúc nãy gã kia gìm cổ anh, anh có thể vật sang bên cạnh sườn, hoặc cũng có thể cúi lưng vật thẳng. Vậy mà anh lại chỉ trơ mắt nhìn kẻ đối diện tặng cho mình một cú đấm! Mất mặt, thật sự quá mất mặt rồi! Sau này đừng bao giờ nói là anh học võ với tôi…”
“Làm ơn đi chị hai” Triệu Ngọc không phục: “Chẳng lẽ cô không thấy lúc tôi bị người ta gìm cổ là vì đang bận thưởng thức dáng vẻ lúc đánh người của cô à? Tôi đang quan sát hiệu quả trị liệu đấy chứ, còn tâm trạng đâu mà đánh với chẳng đấm! Mà nói đi cũng phải nói lại, hôm nay không gặp được Lôi Bân thấy bực bội thật đấy. Hay là… ngày mai hai chúng ta lại đến đây một chuyến?”
“Đánh trống lảng, suốt ngày chỉ biết đánh trống lảng!” Miêu Anh khinh thường le lưỡi với hắn: “Rõ ràng là năng lực của anh không bằng người ta, bị người ta đánh đến nỗi này, thế mà vẫn cứ đi kiếm cớ cho mình. Anh có biết xấu hổ không hả?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây