“Ha ha ha! Ha ha ha!” Trong ghế lô, tiếng cười của Thôi Lệ Châu vang lên: “Cái tên giám định viên kia đúng là tự nâng tảng đá đập chân mình mà! Mọi người có nhìn thấy biểu cảm vừa rồi của anh ta không? Suýt nữa thì hộc máu đấy!”“Đúng thế!” Nhiễm Đào nói: “Trên thế giới này, tôi còn chưa gặp người nào có thể làm sếp mất mặt đâu!”
“Đúng đấy đúng đấy…” Tăng Khả phụ họa: “Cái anh giám định viên kia đúng là đáng đánh đòn mà, buổi cầu hôn của mình đang yên lành, tự nhiên lại muốn gây sự với tổ trưởng! Đúng là đáng đời…”
“Em nghĩ” Trương Bồi Bồi nói: “Anh ta thấy chị Miêu rất xinh đẹp, hơn vợ anh ta một trăm lần, vì ghen tị nên mới muốn gây sự với tổ trưởng!”
“Chuyện khác thì chị không ngạc nhiên, nhưng…” Ngô Tú Mẫn nhìn nhẫn kim cương trên tay Miêu Anh, nói: “Chị chỉ nghĩ nếu số kim cương đó đều là thật thì chúng có giá trị bao nhiêu tiền? Tổ trưởng của chúng ta khi nào trở nên giàu có như vậy?”
“Đúng đấy!” Thôi Lệ Châu hâm mộ nói: “Tất cả những viên kim cương này cộng lại thì có khi lên đến hàng trăm triệu đấy nhỉ? Không ngờ sếp lại cho hết chị Miêu, một viên cũng không giữ lại, bởi vậy có thể thấy được sếp thực sự trung trinh với chị Miêu!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây