“Cái gì? Pháp thuật?” Ông lão tên là Victor nhớ lại một chút, rồi nói với vẻ khó hiểu: “Cậu đang nói gì thế? Long Đan là nghệ sĩ âm nhạc, sao lại dính dáng đến pháp thuật chứ? Còn nữa, Vân Châu mà cậu nói là vùng thuộc Trung Quốc đúng không?”“Đúng thế” Triệu Ngọc nói: “Hẳn là Long Đan đã từng đến đó rồi đúng không?”
“Không… Trong trí nhớ của tôi, Long Đan chưa từng đến Trung Quốc bao giờ cả” Ông lão nói: “Hồi đó, dàn nhạc giao hưởng Hoàng gia mãi cho đến sau năm 2005 mới có cơ hội đến các thành phố như Kinh Châu hoặc là Ma Đô để biểu diễn…”
“Tin tức về Long Đan cực kỳ quan trọng với tôi!” Triệu Ngọc nói: “Ông hãy nhớ kỹ lại xem, nếu ông có thể cung cấp càng nhiều tin tức về ông ta cho tôi thì tôi sẽ mua cho ông một thùng rượu đỏ ngon nhất!”
“Ha ha… Người trẻ tuổi, tôi thiếu rượu nhưng không thiếu tiền…” Ông lão mỉm cười: “Cậu không cần dùng mấy vật chất đó để lợi dụng tôi, tôi là một nhạc trưởng tự do…”
“Hai thùng! Whisky ngon nhất!” Triệu Ngọc vươn hai ngón tay.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây