“Xong rồi, xong rồi…” Trong cứ điểm an toàn ở Tokyo, Triệu Ngọc gãi đầu nói: “Vụ án phiền toái, à không, biến dị rồi! Lão Lee, ông nói xem, sao trên đời này lại có chuyện khéo đến vậy chứ? Bên này chúng ta đang tra vụ án tai trái, còn chỗ vợ tôi thì cũng đang tra vụ án giống nhau như đúc? À không, cũng không thể tính là giống nhau như đúc được…”“Tôi rất hiếu kỳ…” Lee Bon Seong nghiêm trang nói: “Cuồng thám không sợ trời không sợ đất, sao cũng có lúc hoang mang lo sợ thế? Cậu đã xem quá nhiều vụ án kỳ quái như vậy rồi, sao còn cảm thấy kinh dị như thế chứ? Rốt cuộc vụ án này làm sao vậy?”
“Miêu Miêu nhà tôi nói là vào những năm 80 90 ở Vân Châu từng xảy ra một vụ án bồn tắm đỏ quay xung quanh một chiếc bồn tắm! Nạn nhân cũng là cô gái trẻ tuổi, hơn nữa phương thức bị hại đều là cứa vết thương hình chữ X trên cổ tay nạn nhân…”
“Bồn tắm đỏ?” Lee Bon Seong cắn môi nhớ lại, nói: “Sao nghe quen thế nhỉ? Cái tên Tani Ichiro kia hình như có kể với tôi rồi, à không, không phải Tani Ichiro, là ai ấy nhỉ? Là Miêu Khôn à?”
“Từng nói đến? Ông cũng biết vụ án bồn tắm đỏ à?” Triệu Ngọc tò mò.
“Ừ” Lee Bon Seong gật đầu: “Hung thủ là kiến trúc sư, còn là người Anh nữa, đúng không? Tên… tên là gì nhỉ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây