“Oa…” Lee Bon Seong ngáp một cái, nói với Triệu Ngọc: “Tôi bảo này ngài thám tử, đã có manh mối gì chưa thế? Cậu bảo chờ nhưng phải chờ đến bao giờ đây?”“Lão Lee à” Triệu Ngọc chỉ vào phòng ngủ, nói: “Nếu chúng ta thả cô ta ra thì có phải… đồng nghĩa với việc cô ta sẽ chết không? Lúc trước, cô ta bất chấp tất cả, chỉ muốn tự sát cho bằng được, chúng ta mà đi thì liệu cô ta có tự sát không?”
“Ừm, chắc là thế! Nhưng mà cũng không hẳn đâu” Lee Bon Seong nói: “Tôi đã nói rõ với cô ta tất cả những gì nên nói rồi, có lẽ cô ta đã nghĩ thông suốt rồi nhỉ? Triệu Ngọc, cậu trở nên lề mề như vậy từ lúc nào thế?”
“Ý tôi là trong Dạ Xoa hẳn là vẫn còn người khác nữa đúng không?” Triệu Ngọc nói: “Có phải chúng ta nên hỏi rõ tình hình, hoặc là xem cô ta có thể làm nhân chứng chỉ điểm* không?”
* Nhân chứng chỉ điểm – “污点证人” (Ô điểm chứng nhân/Tainted witness) – đây là một thuật ngữ của pháp luật phương Tây, chỉ những người có tham gia phạm tội nhưng chấp nhận làm nhân chứng buộc tội những người cùng phạm tội với mình nhằm được giảm án, hưởng sự khoan hồng của pháp luật.
“Hừ, cậu không chỉ lề mề mà còn trở nên ngây thơ nữa chứ” Lee Bon Seong chế nhạo: “Không lẽ cậu muốn tố cáo kẻ kế nhiệm lên toà án? Chẳng lẽ cậu còn chưa rõ à? Lundy và kẻ kế nhiệm đế quốc tội ác vốn dĩ đều áp đảo chế độ và pháp luật, bọn chúng không có nguyên tắc, vì tài phú mà không từ thủ đoạn, đối phó với kẻ như thế thì chỉ có thể dùng nắm tay của cậu thôi!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây