“Lợi hại đấy…” Quản gia mặc tây phục màu trắng, vẫn nhìn chằm chằm Triệu Ngọc mà nói: “Không ngờ lại bị anh đoán đúng nhanh như vậy!”“Hừ!” Triệu Ngọc nhếch khóe miệng lên: “Không phải tôi đoán được đâu, mà là chỉ thuận miệng lừa đại một câu mà thôi, không ngờ lại mò đúng rồi!”
“Lừa đại?” Đối phương tuy nói tiếng Trung lưu loát nhưng dường như không hiểu rõ mấy chữ “lừa đại”, “mò” cho lắm.
“Được rồi, nếu thân phận đã bại lộ thì đừng nhiều lời nữa!” Triệu Ngọc lên tiếng: “Nói đi, các anh muốn biết cái gì?”
Triệu Ngọc ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trên thực tế cũng muốn nhân cơ hội dò hỏi manh mối.
“Trước khi đến đây, có người đã cảnh cáo tôi rằng anh là một người cực kỳ khó đối phó” Quản gia nheo mắt lại, hung ác nói: “Xem ra tôi thật sự không thể sơ suất được!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây