“Tôi đã quên là phương hướng nào rồi, cánh đồng ngô đó giờ đã không còn nữa, à không, tôi nói nhầm, là… là hoa hướng dương mới đúng” Sato nói chuyện càng ngày càng quanh co: “Thật có lỗi, mấy năm nay, cả Tokyo đều không có mấy vùng trồng hoa hướng dương… Nhưng mà tôi có thể nhớ rõ địa điểm xảy ra vụ án rất gần thôn trang, cho nên hẳn là Nobuyoshi Hirajo bị tấn công trên đường tan làm, sau đó bị kẻ bắt cóc kéo đi khoảng hơn 200 mét, kéo tới cánh đồng hoa hướng dương rồi mới sát hại!”“Vào thời ấy, nơi đó rất hẻo lánh” Sato nhớ lại rồi nói: “Sau đó, chúng tôi đã điều tra gần như toàn bộ cư dân trong thôn trang, nhưng mà lại không phát hiện ra gì cả…”
“Vậy… các mối quan hệ cá nhân thì sao?” Triệu Ngọc lại hỏi: “Nobuyoshi Hirajo có kẻ thù gì hay không?”
“Không có” Sato nói rất chắc chắn: “Cô bé kia là người lương thiện, luôn lạc quan, hướng về phía trước, nhiệt tình yêu thương cuộc sống, bất kể là mối quan hệ với người nhà hay là bạn bè cũng đều rất tốt…”
“Thế thì… Vụ án đó còn lưu lại cái gì không? Ví dụ như nến trắng và than củi còn sót lại ấy?” Triệu Ngọc lại hỏi.
“Cái này thì tôi cũng không biết, hẳn là sẽ bị niêm phong và cất vào kho hồ sơ rồi nhỉ?” Sato trả lời không xác định.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây