Tại Ginza ở Tokyo, trong một quán cà phê, 12 giờ trưa“Tôi cảm thấy… Tôi nên đi xung quanh kiểm tra canh gác xem sao…” Lee Bon Seong uống một ly nước trái cây ướp lạnh và nói với Triệu Ngọc: “Dù sao thì tôi vẫn cảm thấy bạn bè của cậu không đáng tin cho lắm!”
“Được rồi, ông đừng quậy tung lên nữa!” Triệu Ngọc nói: “Ông hãy động não đi, đây vốn dĩ không có khả năng là một cái bẫy!”
“Cậu vốn không hiểu biết đối thủ của cậu” Lee Bon Seong nói: “Tác phong của tôi là không chút sơ hở!”
“Tiết kiệm chút sức lực đi lão Lee” Triệu Ngọc nuốt bánh ngọt trong miệng xuống, nói: “Ông ngẫm lại xem, nếu kẻ kế nhiệm muốn giải quyết tôi ở Tokyo thì tại sao lại phải bịa ra một lý do không đầu không đuôi như vậy chứ? Hắn đã mất bao nhiêu công sức để khiến Juliet chuyển lời nhắn cho chúng ta, à không, chuyển lời nhắn cho tôi, nếu chỉ là vì giải quyết tôi thì còn nói con mẹ nó nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì? Trực tiếp yêu cầu sư tỷ Dagger đánh với tôi đến mức anh chết tôi sống không phải là xong rồi à? Cần gì phải làm nhiều trò mờ ám, lấy ra vô số bức ảnh để uy hiếp tôi, ra điều kiện với tôi như vậy?”
“Thế tức là…” Lee Bon Seong kiềm chế tâm tình bất an, nói với Triệu Ngọc: “Cậu thật sự cho rằng kẻ kế nhiệm muốn cậu phá vụ án này giúp hắn? Cậu không cảm thấy nghe có vẻ rất vô nghĩa sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây