“Triệu Ngọc, anh không sao chứ?” Trong bữa tiệc buổi chiều, Miêu Anh lặng lẽ bóp cánh tay của Triệu Ngọc một cái, hỏi: “Sắc mặt của anh có vẻ không tốt lắm!”“Không sao đâu, anh chỉ mệt thôi” Triệu Ngọc đặt lên bàn tay ngọc của tiểu thư Miêu, nói: “Khi nào về nghỉ ngơi một chút là được!”
“Cuộc gọi mà anh nhận được ban nãy… là cha em phải không?” Miêu Anh lại quan tâm hỏi một câu: “Có phải lại xảy ra vụ án nào không?”
“Không, không phải, là Tiêu Hàng!” Triệu Ngọc nói: “Anh ta đã bắt được đồng lõa của tên sát thủ kia rồi nên gọi điện tranh công với anh thôi, vài ngày nữa gặp nhau, anh còn phải mời anh ta một bữa thật no nê đấy!”
“À…” Miêu Anh gật đầu, lúc này mới yên lòng.
“Ba vụ án bị phá liên tục, liên tục đấy! Cái này gọi là gì nhỉ? Xưa nay chưa từng có? Sau này cũng sẽ không? Tôi quả thực không biết nên dùng từ gì để hình dung nữa, ha ha ha…” Nhiễm Đào giơ chén rượu lên về phía Triệu Ngọc: “Sếp à, chén rượu này là tôi kính anh, không có anh thì đã không có chúng ta hôm nay, nào nào nào, tôi xin cạn nhé!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây