“Lúc ấy…” Trên giường bệnh, Địch Tân uể oải nhớ lại và nói: “Tôi đang ở nhà máy điện gia dụng để nghiên cứu hạng mục đông lạnh, có phòng thí nghiệm riêng…”“Cái chết của Tô Lỵ đả kích tôi, ban đầu, tôi muốn tìm một nơi chôn cô ấy… Nhưng mà… khi nhìn dung nhan xinh đẹp của cô ấy, lại tưởng tượng đến cảnh dung nhan ấy sẽ hư thối dưới mặt đất, trong lòng tôi lại càng khó có thể chấp nhận…”
“Tôi đấu tranh tư tưởng rất lâu, cuối cùng, tôi đã ra một quyết định… Nếu tôi… Nếu tôi giữ lại được dung nhan của Tô Lỵ, dừng hình ảnh ở thời khắc cô ấy xinh đẹp nhất, nếu về sau mỗi ngày tôi đều có thể nhìn thấy cô ấy…”
“Vì thế, tôi đã chuẩn bị chất lỏng đóng băng tiên tiến nhất thời đó, ướp Tô Lỵ trong một khối băng lạnh…”
“Thế là tôi có thể nhìn thấy cô ấy mỗi ngày…”
“Mới đầu là ở phòng thí nghiệm của tôi, tôi dùng một tấm vải bạt che lại, giấu trong góc phòng phía sau kho lạnh…”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây