“Cái gì?” Triệu Ngọc cầm điện thoại di động kinh dị nói: “Bệnh tâm thần?”“Đúng thế!” Trong điện thoại, Miêu Anh nói: “Chị Ngô đã hỏi thăm chuyên gia rồi, trong vụ án này, chúng ta chỉ có thể nhận định Trương Dũng Sinh có tội, mà lời khai của hắn ta thì lại không có hiệu quả!”
“Tại sao?” Triệu Ngọc nhíu mày: “Trương Dũng Sinh đã nói rằng Tôn Quốc Đống sai hắn ta nhốt Bạch Tuyết Phỉ rồi mà! Cho dù có bệnh về thần kinh nhưng lời khai sao có thể không có hiệu quả chứ?”
“Bởi vì hắn ta mắc chứng rối loạn nhân cách, loại bệnh về thần kinh thế này dễ dàng khiến người ta sinh ra suy nghĩ chủ quan, cho nên lời khai của bọn họ đều không có hiệu quả! Chúng ta vẫn không làm gì được Tôn Quốc Đống…”
“À, còn có một điều nữa…” Miêu Anh bổ sung thêm: “Tôn Quốc Đống còn nhắc rằng tuy ông ta là cha ruột của Trương Dũng Sinh, nhưng không phải người giám hộ! Bởi vì Tôn Quốc Đống và mẹ của Trương Dũng Sinh ly hôn, đứa trẻ lúc ấy được tòa phán cho mẹ, cho nên về mặt pháp luật, hai bọn họ không liên quan gì đến nhau… Thế là lời khai của Trương Dũng Sinh lại càng không có hiệu quả…”
“Ôi trời ạ!” Triệu Ngọc kinh ngạc chậc lưỡi: “Nói như vậy tức là tên Tôn Quốc Đống này không đơn giản! Con mẹ nó chui vào sơ hở của pháp luật, đây là đang thị uy với chúng ta đấy!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây