Một giờ sau, Miêu Anh với mái tóc còn hơi ướt đứng trước màn hình lớn mà oán trách Triệu Ngọc“Triệu Ngọc, chuyện này có vội vàng quá không?” Cô chỉ vào xe cảnh sát đã được điều động trên màn hình: “Bây giờ chúng ta chỉ mới dừng lại ở giai đoạn hoài nghi thôi, bắt người sớm như vậy, lỡ như bắt nhầm thì phải làm sao bây giờ?”
“Bắt nhầm thì thả ra thôi!” Triệu Ngọc thờ ơ trả lời một câu, sau đó còn trách ngược lại: “Em đấy! Trở về Mãn Châu, vào phòng của anh mà sao không chào anh một tiếng chứ? Anh còn tưởng rằng…”
“Anh ngủ ngáy khò khò rung cả trời, em thấy anh mệt mỏi, sao có thể nhẫn tâm quấy rầy anh chứ?” Tiểu thư Miêu nói ra tình hình thực tế, sau đó dường như đột nhiên hiểu ra điều gì, hỏi: “À… Anh cho là… Anh cho là… người tắm rửa không phải em, mà là…”
“Còn là gì nữa chứ!” Triệu Ngọc nhanh chóng quay đầu nhìn về phía màn hình lớn, nghiêm trang chuyển đề tài: “Em không nhìn thấy camera giám sát à? Lý Quan bây giờ đã là chim sợ cành cong rồi! Nếu đúng là hắn ta thì chắc chắn không kiên trì được lâu đâu!”
“Nếu không phải thì trực tiếp thả là được rồi… Cùng lắm thì em lại viết một phong thư xin lỗi là được…”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây