Buổi sáng hôm sau, Triệu Ngọc đi tới thị trấn Hồng Kỳ đối diện nhà máy khai thác dầu“Xe ba bánh đã được vận chuyển đến Cục Cảnh sát để kiểm nghiệm rồi” Lúc mọi người tới phòng nồi hơi ở thị trấn Hồng Kỳ, Ngô Tú Mẫn mô tả chi tiết với Triệu Ngọc: “Ông thợ cả nồi hơi kia hẳn là ở đó! Ông ấy họ Lưu…”
Triệu Ngọc cẩn thận quan sát địa hình một chút, phát hiện khoảnh sân rộng của phòng nồi hơi này mặc dù có bức tường, nhưng mà bức tường bị sụp, hở khắp nơi, cứ như thể không có tường vậy.
“Thật là nghiệp chướng, nghiệp chướng mà!” Đúng lúc này, ở cửa phòng nồi hơi có một ông lão lưng còng đang bày tỏ sự cảm khái của mình với phía cảnh sát: “Là ai thiếu đạo đức như vậy, giết người còn dùng xe của tôi chứ? Một chiếc xe ba bánh ọp ẹp lại nhỏ như vậy, thế mà nó cũng dám ngồi lên…”
Triệu Ngọc quan sát ông lão một chút, quả nhiên như tư liệu đã ghi, ông ấy bị còng lưng, dáng người thấp bé, hơn nữa hành động không tiện, chắc không phải hung thủ.
Hơn nữa, sau khi xảy ra vụ án, cảnh sát đã khám xét kỹ lưỡng phòng nồi hơi, không phát hiện ra có gì khả nghi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây