Lại là một đêm sâu người lặng, Triệu Ngọc vẫn còn nghiêm túc cân nhắc vụ án, giấy trắng phủ kín trên mặt đấtNhìn thấy Triệu Ngọc chìm vào vong ngã, Tịch Mộng Na cứ như con mèo nhỏ vậy, lười nhác nằm úp sấp ở trên bàn, ngẩn người nhìn Triệu Ngọc…
Vừa nhìn, cô ta vừa cầm một cái lạp xưởng đã được bóc xong, thi thoảng cắn mấy cái.
“Cô mà còn ăn nữa…” Triệu Ngọc đang nhìn chằm chằm giấy trắng thì lại đột nhiên lên tiếng: “Thì sẽ béo đấy! Một thùng lạp xưởng mà cô ăn không còn thừa bao nhiêu nữa…”
“Anh…” Tịch Mộng Na ngẩng đầu: “Không ngờ anh nhìn lén tôi à?”
“Tôi vốn tưởng rằng dáng người cô đẹp như vậy, chắc hẳn phải chú ý ẩm thực nhiều lắm!” Triệu Ngọc đưa tay viết vài nét bút lên tờ giấy trắng và nói: “Nhưng không ngờ đấy, không ngờ cô lại suốt ngày ăn như thế!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây