“Cái này… cái này… sao có thể thế được?” Trong phòng thẩm vấn, Quan Tu Kiệt nhìn thứ mà Miêu Anh cầm với vẻ mặt không thể tin nổi“Đây chính là tư liệu nội bộ của sòng bạc Hoàng gia Singapore, phía trên còn có vân tay của ông!” Miêu Anh nói: “Bốn năm trước, ông nợ sòng bạc này mười hai triệu!”
“Đúng, đúng vậy, nhưng mà…” Sắc mặt Quan Tu Kiệt trắng bệch, đôi môi run rẩy: “Tôi đã… đã trả hết rồi mà? Cái này… rõ ràng là có kẻ muốn hãm hại tôi!”
“Ông tạm thời đừng nói đến chuyện hãm hại vội!” Triệu Ngọc nói một cách kỳ quái: “Đầu tiên hãy nói chuyện của bốn năm trước đi! Chuyện ông nợ nần có phải đã bị Chu Hỉ Thành phát hiện hay không?”
“Hả? Không… không có đâu…” Quan Tu Kiệt lập tức trả lời: “Tuyệt đối không có, cậu đừng nói linh tinh! Cho dù… cho dù có biết đi chăng nữa thì sao chứ? Cũng… cũng đâu thể cho rằng tôi vì vậy mà… Chủ tịch Chu… chuyện này…”
“Trong cuộc điều tra bốn năm trước” Miêu Anh cầm tập hồ sơ ghi chép, nói: “Vì sao ông không khai báo với cảnh sát chứ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây