Đêm khuya, trong văn phòng ở Cục Cảnh sát Thừa Châu, tất cả các thành viên tổ điều tra đặc biệt cùng với đội trưởng Mưu Vĩnh Ân đều ngồi vây quanh một chỗ, cùng nhìn một tấm ảnh trên màn hình lớnTấm ảnh này là Thôi Lệ Châu dốc hết sức bình sinh mới có thể tìm được từ trung tâm bảo hiểm y tế.
Bởi vì mẹ của Tân Lãng đã từng chữa trị bệnh máu trắng, nên trung tâm bảo hiểm y tế có hồ sơ bảo hiểm chữa bệnh mà bà ta nộp lên, trên giấy chứng nhận có ảnh của bà ta.
“Đây!” Miêu Anh chỉ vào màn hình lớn, sau đó nói với đoàn người Triệu Ngọc: “Tiếp theo, nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta chính là cố gắng tìm kiếm thân phận của người bị hại!”
“Những cô gái này, không cần biết có còn ai nhớ đến họ hay không, dù sao thì… chúng ta cũng không thể ghi ‘vô danh’ lên mộ bia lúc an táng các cô gái ấy được!”
“Đúng thế!” Thôi Lệ Châu nắm chặt nắm đấm nói: “Cho dù năm đó những cô gái này đã làm điều gì, có lẽ đã bị gia đình vứt bỏ, có lẽ thiên tai nhân họa thì các cô ấy đã rất đáng thương rồi, không thể ngay cả khi chết cũng không có nổi một cái tên được!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây