“Anh… Anh đúng là đồ điên!” Lee Jin Ju bị Triệu Ngọc siết chặt, gương mặt đỏ bừng gào ầm lên với Triệu Ngọc: “Nói mau, tin nhắn vừa rồi, có phải cái tin nhắn vừa rồi… A…”Triệu Ngọc dùng sức siết chặt hơn khiến Lee Jin Ju chỉ có thể nuốt ngược câu nói tiếp theo trở vào.
“Dừng tay, dừng tay!” Toàn bộ cảnh sát Hàn Quốc đều bị dọa sợ, đồng loạt chĩa súng về phía Triệu Ngọc, kêu Triệu Ngọc đừng làm bậy.
“Không phải chứ!?” Lúc này, Tiêu Hàng càng sững sờ hơn: “Triệu Ngọc, anh làm gì vậy? Anh làm thế chẳng phải đúng ý của bọn họ rồi sao? Bọn họ còn đang buồn rầu vì không tìm được lý do bắt chúng ta mà! Chuyện này sẽ bị làm ầm lên…”
“Tôi không quan tâm nổi nhiều chuyện vậy đâu!” Triệu Ngọc quát các viên cảnh sát: “Lùi về sau, lùi về sau. Nếu các anh lại tiến về trước một bước nữa thì cảnh sát Lee của các anh sẽ lập tức mất mạng đấy!”
“Đừng… Đừng để ý tới tôi…” Không ngờ Lee Jin Ju lại không hề chịu thua mà còn kêu lên: “Nổ súng, nổ súng! Chúng ta không thể bị người ta uy hiếp được! Các anh còn không mau nổ súng thì sẽ xảy ra chuyện lớn đó! Mau nổ… Ưm ưm…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây