Bảy giờ tối, thành phố Diệu Danh, bên trong căn phòng trang nhã xa hoa nào đó của quán lẩu Thiên HảiCăn phòng trang nhã này nằm ở trên sân thượng của tòa nhà, là một căn phòng lộ thiên, nhìn qua lan can là có thể thấy đường chân trời phía xa, có thể cảm nhận được gió biển lướt nhẹ qua khuôn mặt, mát mẻ dễ chịu.
Chỉ có điều, do mọi người ăn uống náo nhiệt nên không thể nào nghe được tiếng sóng biển.
Ừng ực….
Ừng ực….
Cảnh sát Vương Xán ngửa cổ uống cạn ly bia, nói với Triệu Ngọc: “Sư phụ, ngài đừng cười tôi nữa, kể từ khi mọi người đi Xuyên Tây, vụ án hồi ký giết người cứ như là lâm vào thế bí vậy, chẳng có chút tiến triển nào cả!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây