Bảy giờ sáng ngày hôm sau, bên trong văn phòng của tổ điều tra đặc biệt“Không thể nào?” Thôi Lệ Châu nhìn “Bản ghi chép Quỷ Vương” bị xé thành hai nửa, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ mà hỏi Triệu Ngọc: “Sếp à, anh bị tẩu hỏa nhập ma hay là bị gì thế? Tại sao lại xé sách ra?”
“Ừm… Chuyện này…” Triệu Ngọc tỏ ra bình tĩnh mà uống một ngụm cà phê, nói: “Cô đã xem ‘Lộc Đỉnh ký’ chưa? Vi Tiểu Bảo đã xé ‘Tứ thập nhị chương kinh’, kết quả phát hiện ra kho báu ‘long mạch’ của vương triều Đại Thanh được cất giấu trong sách?”
“Má nó…” Thôi Lệ Châu suýt chút nữa đã phun ra chữ thô tục, nhanh chóng cắn môi nói: “Thì ra, anh thật sự là bị tẩu hỏa nhập ma à? ‘Bản ghi chép Quỷ Vương’ này rất kỳ quặc, không thể xem được, xé cũng tốt!”
“Tổ trưởng…” Tăng Khả ngơ ngác khó hiểu, nói: “Chúng ta có khoa kỹ thuật, nếu anh cảm thấy trong sách có vấn đề thì anh có thể tìm nhân viên chuyên nghiệp để xử lý mà? Đây chính là vật chứng, sao anh có thể xé nó đi chứ?”
“Hừ” Triệu Ngọc đỏ bừng mặt, dù thế nào đi nữa, hắn cũng không thể nói ra là mình bị dọa sợ nên mới lỡ tay xé sách, đành phải mạnh miệng mà nói: “Xé thì xé thôi, có làm sao đâu? Đỡ phải bị yêu sách hại người!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây