“Ngon quá đi mất!” Giữa trưa ngày hôm sau, tại một nhà hàng lẩu ở An Đô, Triệu Ngọc rút tất cả khăn ăn ra khỏi hộp, lau mạnh lên mặt mình: “Lẩu An Đô quả nhiên danh bất hư truyền, cay chết đi được!”Vì lẩu quá cay và nóng nên toàn thân Triệu Ngọc cứ như đang ở phòng tắm hơi vậy, dù lau như thế nào đi nữa cũng vẫn đổ mồ hôi đầm đìa…
“Tôi đã nói với anh rồi” Thôi Lệ Châu bĩu môi: “Gọi một nồi lẩu uyên ương có phải tốt hơn không? Thế mà anh cứ muốn ra vẻ, nói cho anh nhé, hôm nay anh không được để thừa thức ăn đâu đấy, ăn sạch đi!”
“Hì hì…” Triệu Ngọc dùng chiếc đũa kẹp một đống ớt lên, thở dài: “Không ngờ loại ớt này lại có màu xanh biếc, cay thật đấy, tê hết cả lưỡi, xử lý không xuể đâu!”
“Không sao, không sao đâu…” Thấy thế, Trương Linh vội vàng nói: “Nếm thử một chút là được rồi, món lẩu mà anh gọi đúng là khá cay, thêm cả tôi còn không ăn hết nữa mà!”
“Thế này đi, tôi dẫn mọi người đến phố ăn vặt, nếm thử đồ ăn nơi đó nhé… Mỹ thực của An Đô hiếm có lắm đấy!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây