Mười giờ đêm, khi đoàn người Triệu Ngọc kiểm tra thi thể nạn nhân xong rồi ra khỏi phòng nghiệm xác, Thôi Lệ Châu run rẩy ôm chặt lấy cánh tay Ngô Tú Mẫn, làm nũng nói: “Chị Ngô, em mặc kệ hết đấy, tối nay hai chúng ta ở cùng phòng đi. Đáng sợ quá, em không dám ngủ một mình đâu!”“Đúng đấy, đúng đấy…” Nhiễm Đào vỗ lên bả vai Tăng Khả nói: “Nghe nói ngày mai pháp y Trương Bồi Bồi mới tới đây được, vậy tối nay hai anh em chúng ta cũng ở tạm một phòng đi!”
Tăng Khả cũng đang có ý đó nên lập tức gật đầu.
“Hừ” Nhưng Triệu Ngọc lại khinh thường mà quở trách: “Mấy cô cậu xem lại mình đi, người nào cũng sợ hãi thành như vậy hả? Có còn là nhân viên điều tra đặc biệt nữa không! Chuyện này mà bị truyền ra ngoài thì chẳng phải bị người ta cười chết à? Đây chỉ là một vụ án giết người thôi mà… Rõ là!”
Dứt lời, Triệu Ngọc xoay người nói với đội trưởng Trương Linh: “Tôi nói này đội trưởng Trương, tối nay anh đừng chi tiêu tốn kém thế, cứ xếp tôi với Nhiễm Đào, Tăng Khả vào phòng ba người là được rồi!”
Té ngã…
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây