“Không biết…” Đới Hiểu Lỵ lắc đầu nói: “Từ trước đến nay tôi chưa từng gặp qua! Ảnh chụp của cậu lại không rõ lắm!”“Thật sao! Bà nghĩ lại thật kỹ xem…” Triệu Ngọc chỉ vào ảnh chụp mà giải thích: “Người này tên là Phạm Chấn Quốc, cũng mở trang trại gia súc tại Phú An vào cuối thập niên 80, đầu thập niên 90! Nhưng mà không biết nguyên nhân gì mà vào năm 92 đã đóng cửa, còn nợ nần nữa…”
“Ồ?” Nghe thấy lời giải thích của Triệu Ngọc, Đới Hiểu Lỵ lại cầm ảnh chụp nhìn kỹ một chút, nhìn hơn một phút đồng hồ, mới tò mò hỏi lại một câu: “Người này… Là người bên ngoài à?”
“Đúng vậy” Triệu Ngọc trả lời: “Chương Trạch ở Tây Hạ”
“Ồ… Thế thì không kỳ lạ” Đới Hiểu Lỵ nhàn nhã thả bức ảnh xuống, nói: “Mặc dù tôi không biết người này, nhưng mà… Vào năm đó, trang trại của ông ta đóng cửa là chuyện tất nhiên mà!”
“Nếu như không làm tốt, có lẽ còn có thể trụ vững, nhưng mà nếu làm tốt, vậy thì khẳng định xong đời rồi!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây