Trên máy bay, Triệu Ngọc vẫn đang đọc tài liệu mà Sở trưởng Tiêu đưa cho hắn“Anh cảm thấy chuyện này hơi khoa trương” Triệu Ngọc nhìn tài liệu, nói với Miêu Anh ngồi kế bên: “Giết mười ba người, phát rồ đến vậy sao? Cho dù đã lâu lắm rồi, cho dù mỗi lần giết người đều dùng cách thức khác nhau nhưng chẳng lẽ cho tới bây giờ vẫn chưa có ai nghi ngờ hắn ta ư? Đến mấy vụ án cuối cùng thì đã có kỹ thuật đối chiếu ADN rồi, nhưng… Tại sao vẫn không bắt được hắn ta?”
“Này” Miêu Anh dẩu cái miệng nhỏ nhắn: “Anh có nhầm lẫn hay không vậy? Sao mà chần chừ thế? Bây giờ chúng ta đang đến Tần Sơn để điều tra vụ án giết người ở giếng nước, tại sao trong đầu anh chỉ nghĩ tới vụ hồi ký giết người vậy?”
“Ừm… Anh chỉ thấy hơi tò mò thôi!” Triệu Ngọc nói, nhưng mắt vẫn vô cùng tập trung đọc tài liệu.
“Nếu không thì thế này đi!” Miêu Anh đặt tay mình lên cổ tay Triệu Ngọc: “Chúng ta chia ra điều tra không phải là được à? Cứ giao vụ án giếng nước cho em, còn anh đến Diệu Danh tìm cậu Vương Xán đó đi!”
“Không thể làm như vậy được!” Triệu Ngọc thở dài nói: “Nhìn thì thấy hai vụ án này đều không cần gấp nhưng sự thật là vụ án giếng nước này càng khẩn cấp hơn một chút, bởi vì hung thủ vẫn còn là một ẩn số, rất thích hợp để người quét sạch những vụ án chưa giải quyết là anh đây phát huy tác dụng! Còn chuyện hồi ký giết người này thì rõ ràng không cần gấp đến vậy, bởi vì người trong cuộc đều đã chết cả rồi! Vả lại…” Triệu Ngọc nói tiếp: “Thằng nhóc Vương Xán đó đã học được rất nhiều thứ từ anh cho nên cũng có thể ứng phó được. Vả lại, em đã nói rồi mà, muốn làm rõ tất cả mười ba vụ án không phải là chuyện một sớm một chiều, cho nên đợi khi nào chúng ta xử lý xong vụ án giếng nước rồi lại đi giúp cậu ta cũng chưa muộn!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây