Mới sáng sớm, trên đường nhỏ rợp bóng cây trong khu biệt thự Long Vũ, Triệu Ngọc và Miêu Anh đan mười ngón vào nhau, vui vẻ tản bộÁnh nắng xuyên qua bóng cây rải lên mặt đất thành những điểm sáng loang lổ, trông rực rỡ lung linh, cực kỳ đẹp mắt.
“Biết rõ tương tư là khổ, lại da diết nhớ nhung người…” Miêu Anh vừa đi vừa cất lên giai điệu quen thuộc: “Đã suy đi nghĩ lại, nguyện chịu đựng nỗi đau ấy…”
“Ừ…” Nghe Miêu Anh hát xong, Triệu Ngọc mới say sưa gật đầu, bình luận: “Lần này không tệ, tất cả đều đúng nhạc, dễ nghe hơn bản thu âm mà lúc đầu em để lại cho anh nhiều”
“Nói thừa…” Miêu Anh bật cười: “Hồi ấy, khi để lại bản ghi âm cho anh, em đang có cảm thụ thế nào? Ruột gan đứt từng khúc, lòng như dao cắt, sao có thể hát dễ nghe được?”
“Đúng vậy” Triệu Ngọc nắm chặt tay Miêu Anh, nói: “Nếu vậy thì chúng ta lấy bài hát này làm nhạc nền cho lễ đính hôn đi”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây