Trong một quán mì ở khu Tân An thành phố Phụng Bình, Miêu Khôn vừa vui vẻ trộn mì vừa không quên từ tốn nói với bọn Triệu Ngọc: “Các con biết không? Ở thời kỳ Nhật Ngụy, quân Nhật từng xây một tòa tháp ở góc Tây Nam Cố Cung nhà Thanh, gọi là tháp tưởng niệm Đế Chính!” Miêu Khôn nghiêm túc nói: “Tòa tháp đó và kiến trúc bên cạnh hoàn toàn không hợp nhau, ảnh hưởng rất lớn đến mỹ quan của Cố Cung nhà Thanh!“Nói là tháp tưởng niệm Đế Chính, thật ra là dùng để ca tụng công đức cho việc xâm lược Trung Hoa của chúng, tháp này thấy rõ lòng lang dạ thú muốn nuốt trọn phía Đông Bắc của nước ta”
“Mặc dù sau khi quân Nhật chiến bại, tòa tháp nhanh chóng bị chính phủ dỡ bỏ rồi! Nhưng chúng ta phải nhớ rõ nỗi nhục của đất nước, quyết chí tự cường! Không được để mặc cho người khác xâm lược nữa…”
“Ừm… lãnh đạo!” Lê Tịnh rõ ràng không có tâm trạng nào nghe Miêu Khôn nói chuyện phiếm, vội vàng hỏi: “Tiêu Hàng đã kiểm tra xung quanh rồi, bên ngoài căn phòng cũng bố trí trạm gác, ngài bây giờ có thể vào câu chuyện chính chưa?”
“Ừm…” Nghe được lời ấy, Miêu Khôn để đũa xuống, trình trọng nói với mấy người đang ngồi đối diện: “Đội trưởng Lê, Triệu Ngọc còn cả Tiểu Tiêu nữa…. Ba người cuối cùng cũng có thể đối mặt ngồi chung với nhau rồi, cho nên mong mọi người nể mặt già này của ta, dĩ hòa vi quý, đừng tính toán ân oán trước kia nữa!”
“Trong lòng mọi người chắc cũng hiểu, tất cả đều vì công việc mà thôi, chuyện trước kia đều là hiểu lầm, hiểu lầm…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây