“À… Đã biết. Được rồi, có phát hiện gì mới thì lập tức báo cáo” Nói xong, Lê Tịnh nhấn tai nghe, xoay người nói với mọi người trên xe chỉ huy: “Sau khi kiểm tra sơ bộ, nhân viên công tác phát hiện tổng cộng mười chín rương gỗ lớn trong mật thất. Bên trong đều đựng văn kiện và tư liệu…”“Hừ. Chẳng phải người ta hay nói…” Triệu Ngọc khẽ tặc lưỡi: “Có văn hóa mới là đáng sợ nhất à. Đứng trước giây phút sinh tử tồn vong, quân Nhật Bản buông tay mặc kệ thứ khác, cứ nhất định phải bảo tồn những tài liệu này, có thể thấy rõ thứ này khá quan trọng”
“Mười chín rương gỗ…” Thôi Lệ Châu nhớ lại, nói: “Trên thủ trát của Lưu Điện Thần cũng có ghi là mười chín rương. Xem ra, bọn họ đều cho rằng bên trong mười chín cái rương là hoàng kim”
“Chẳng trách, trọng lượng của văn kiện tư liệu không nhẹ, nhấc lên thật sự dễ khiến người ta nhầm lẫn”
“Triệu Ngọc nói đúng” Miêu Anh gật đầu nói: “Từ ý nghĩa nào đó mà nói, giá trị của mười chín rương tư liệu này có thể còn lớn hơn cả mười chín rương hoàng kim nữa”
“Chính xác” Vì Lê Tịnh vừa mới phẫu thuật phần chân nên sắc mặt có vẻ hơi tái nhợt, cô ta nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng Triệu, anh nói Phi Âu Nạp biết nhiều tin tức tuyệt mật của quân Nhật như thế, mà hắn ta lại là hậu duệ Nhật Bản, vậy…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây