“Tôi nhớ được…” Triệu Ngọc vừa cẩn thận từng li từng tí lái xe đuổi theo, vừa nói với Lý Bối Ni: “Trong tư liệu của Viên Tuấn Thành từng có miêu tả liên quan tới cứ điểm Nghĩa Sơn! Vào thời kỳ chính phủ Ngụy Mãn, cứ điểm Nghĩa Sơn vẫn luôn bị coi là cửa ngõ vào khu Phụng Bình. Viên Tuấn Thành đã từng nghi ngờ, ngay trước mặt cứ điểm Nghĩa Sơn hẳn là còn được xây một công trình khác! Cho nên năm đó, ông ấy đã tập trung nghiên cứu điều tra địa khu này, nhưng không phát hiện ra điều gì cả”“Ngay trước mặt… Thế nhưng mà…” Thôi Lệ Châu nhìn bản đồ trên điện thoại và nói: “Bây giờ, chúng ta đang ở mặt sau cứ điểm Nghĩa Sơn mà! Là hướng ngược lại…”
“Đúng!” Triệu Ngọc nói: “Phía sau cứ điểm Nghĩa Sơn đều là vách núi cheo leo, không ở trong khu vực chiến lược quan trọng, cho nên dù là đoàn đội của Viên Tuấn Thành hay là các chuyên gia trước đó, vẫn đều không tiến hành một cuộc dò xét có quy mô quá lớn! Thế nhưng mà…”
“Thế nhưng mà…” Thôi Lệ Châu vỗ tay phát ra tiếng: “Đây chính là quỷ kế của bọn Nhật Bản, cố ý xây dựng cứ điểm tại nơi không có giá trị chiến lược, đạt được hiệu quả bất ngờ trong chiến tranh, đúng là một nơi chôn giấu kho báu tuyệt hảo! Oa…” Cô ta xoa xoa bàn tay, cảm thấy hưng phấn: “Thật chờ mong quá, anh nói xem liệu số kho báu đã biến mất hơn tám mươi năm ấy, giờ có thể được nhìn thấy ánh mặt trời không? Ôi chao… Ông trời phù hộ, ông trời phù hộ, xin ông để cho sếp của tôi có thể phá được vụ án này, như vậy là tôi có hy vọng về căn nhà lớn của mình rồi…”
Ngay tại lúc Thôi Lệ Châu đang nói dông dài thì xe tải màu xanh lam phía trước lại đi vào sâu trong vùng núi, con đường càng trở nên gập ghềnh, trên xe tải kia lại chứa máy móc nặng nề, cho nên tốc độ càng chậm chạp.
Triệu Ngọc không dám áp sát quá gần, chỉ có thể thả chậm tốc độ, bám theo từ đằng xa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây