“Anh nói gì thế? Anh có ý gì?” Miêu Anh khó hiểu: “Cái gì mới gọi là chuyện nghiêm trọng? Gia đình em ngày nào mà chẳng xảy ra chuyện nghiêm trọng, hẳn là anh phải biết rồi chứ?”“Ừm… Chuyện này…” Triệu Ngọc giải thích: “Em nhớ lại thật kĩ xem sao, chủ yếu là sáu năm trước, cha em có điểm gì bất thường hay không? Ừm… Có lẽ, không chỉ là sáu năm trước thôi đâu, sớm hơn một chút cũng có thể lắm!”
“Này, Triệu Ngọc à, đầu óc anh lại bị gì thế hả?” Miêu Anh hỏi lại: “Không phải anh đang tìm kiếm kho báu sao? Tại sao lại đột nhiên hỏi đến tận cha em vậy? Hả? Không đúng… Tại sao lại chính xác là sáu năm trước? Anh… Rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì thế?”
“Ừm, được rồi!” Triệu Ngọc hiểu biết tính tình “đập vỡ đáy nồi*” của Miêu Anh, cho nên lập tức không hề giấu giếm, nói thẳng luôn: “Là thế này, bọn anh hoài nghi từ trước tới giờ, vua trộm Đào Hương luôn có một tên đồng lõa giấu mặt! Tên đồng lõa này rất có thể là người trong ngành nghề của chúng ta, nhưng lại còn là người nắm giữ quyền hạn cao cấp nữa…”
* Nguyên văn là “Đả phá sa oa vấn đáo để”, tức là đập vỡ cái nồi bằng đất nung để tìm tận đáy, chỉ những người muốn truy hỏi kỹ càng sự việc.
Thế là Triệu Ngọc nói rõ ràng rành mạch những gì mà hắn phân tích cho Miêu Anh nghe, không chút mịt mờ mà nói cho Miêu Anh rằng mình lo lắng cha vợ sẽ có liên quan đến Đào Hương.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây