“Con… Con đúng là điên rồi!” Giọng nói đầy kinh ngạc của cha vợ Miêu Khôn rõ ràng truyền ra từ trong di động của Triệu Ngọc: “Rốt cuộc, con đã nghĩ thế nào thế? Cha đã nhờ mối quan hệ của mình nói đỡ cho tổ của con rồi, tại sao con lại ấn dấu vân tay xuông hả… Rốt cuộc là tại sao thế? Không phải cha đã nói cho con rồi sao? Bảo con chờ cha mà! Tại sao con không đợi chứ?”“Được rồi!” Triệu Ngọc lạnh lùng nói: “Cha vợ à, tuy rằng con không đoán ra sự ảo diệu trong chuyện này, nhưng con có thể cảm giác được rằng bên trong chuyện này, cha cũng tuyệt đối không thể tác động được gì đâu!”
“Hả? Cái gì?” Miêu Khôn sửng sốt: “Con có ý gì? À… Hiểu rồi, nếu con đã hỏi thì cha đây sẽ nói cho con vậy, cha và Lê Tịnh quả thực có một mối quan hệ khó nói, cha hồi trẻ đã từng qua lại với mẹ của cô ấy, nhưng mà không thành! Cho nên…”
“Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!” Triệu Ngọc không kiên nhẫn mà đánh gãy ông: “Con không rõ, tại sao mọi người miệng đầy nói dối với con mà lại vẫn có thể tỏ ra mình rất tốt bụng như vậy? Chẳng lẽ… mọi người cho rằng chuyện con phá được vụ án thi thể nữ không đầu và vụ án ác ma đều nhờ hết vào vận may sao? Cha vợ à, con hiểu rõ ý tốt của cha, nhưng không ai có thể tự cho là thông minh trước mặt thần thám Triệu này đâu!”
“Ừm… Con… Thế này là…” Miêu Khôn bắt đầu nói quanh co, mà nguyên nhân nói quanh co rõ ràng bởi vì chột dạ.
“Mọi người đã nghĩ quá đơn giản về con rồi! Ha ha…” Triệu Ngọc lạnh lùng cười: “Tuy rằng con không biết rõ tình hình thực chất ra sao, nhưng ít nhất thì con vẫn biết hai điểm. Thứ nhất, phòng Đặc Cần là đơn vị giữ bí mật, tổ chức kỷ luật của một đơn vị giữ bí mật thì tuyệt đối phải mạnh mẽ hơn bất cứ đơn vị nào khác”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây