“Tôi đã nói rồi mà, thiên hạ nào có cơm trưa miễn phí đúng không? Chẳng ai lại tự dưng cho mình một ưu đãi tốt cả!” Buông điện thoại, Triệu Ngọc ủ rũ mà nói mệnh lệnh vừa rồi của Sở trưởng Tiêu cho mọi người nghe“Thật tốt quá, thật tốt quá!” Ai ngờ, sau khi nghe xong, Thôi Lệ Châu bỗng nhiên mừng rỡ mà nhảy dựng lên: “Cuối cùng thì chúng ta cũng có thể đi tìm kho báu rồi!”
“Này! Chuyện này hình như đâu phải là chuyện tốt gì đúng không?” Trương Cảnh Phong nhíu mày: “Quy định phải hoàn thành trong hai tháng đấy! Tám mươi năm mà vẫn tìm không thấy kho báu, lại bắt chúng ta tìm ra trong hai tháng, cô không nhìn ra à, làm thế có khác gì đang hành chúng ta không? Còn ‘Thật tốt quá’ nữa chứ, thật sự không hiểu nổi cô nữa…”
“Ha ha…” Lý Bối Ni nghiêm túc nhìn Triệu Ngọc và nói: “Tổ trưởng à, vừa rồi là ai nói người nào tìm kiếm kho báu chính là đứa ngốc thế nhỉ? Sao mà ứng nghiệm nhanh như thế?”
“Một lời thành sấm! Đúng là oan nghiệt!” Triệu Ngọc bụm mặt ngồi xuống ghế, đúng là ngày tận thế, khóc không ra nước mắt: “Cái miệng quạ đen này của tôi có phải đã khai quang rồi không nhỉ?”
Đúng lúc này, nhân viên công tác của Cục Cảnh sát Phụng Bình nhìn thấy cửa lớn văn phòng rộng mở thì vội vàng liếc trộm vào bên trong. Sau khi phát hiện văn phòng đã biến thành một đống bừa bộn đổ nát thì ai nấy đều ngây dại!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây