“Không phải!” Lê Tịnh lạnh lùng mà liếc Thôi Lệ Châu một cái: “Tôi đã trình báo tình hình lên cấp trên, xin cho phép phòng Đặc Cần toàn quyền tiếp quản hành động điều tra của tổ điều tra đặc biệt. Nhưng mà không biết tại sao cấp trên lại bác bỏ đơn xin phép của tôi, kiên trì để Triệu Ngọc phụ trách công việc tra án, thậm chí ngay cả một lý do cũng không cho tôi!”“Kể từ đó, tình cảnh của tôi liền trở nên cực kỳ xấu hổ, tôi chỉ có thể tiếp tục ở lại cái tổ điều tra đặc biệt không chuyên nghiệp này, không thể khôi phục thân phận!”
“Vì quá chán nản nên tôi đã xả giận vài câu với Tiêu Hàng, nhưng không ngờ tới Tiêu Hàng lại lỗ mãng đến mức dẫn người bắt cóc Thôi Lệ Châu! Anh ấy chỉ có ý định lợi dụng quyền được ưu tiên của phòng Đặc Cần, khiến Thôi Lệ Châu thành thật khai báo thôi! Chỉ cần Thôi Lệ Châu nói thật thì chúng tôi không cần phải để bụng đến tổ điều tra đặc biệt các anh làm gì…”
“Nhưng anh ấy rất lỗ mãng, rất nóng vội!” Lê Tịnh nói: “Tôi còn chưa hoàn toàn tìm hiểu rõ ràng tình hình đâu! Hơn nữa, một khi không tra hỏi được Thôi Lệ Châu thì chúng tôi sẽ hoàn toàn bị động! Cho nên, tôi nhanh chóng gọi điện thoại cho Tiêu Hàng, mắng anh ấy một trận, bắt anh ấy thả người ta!”
À…
Dường như để phối hợp với tình hình vậy, Tiêu Hàng lại tỉnh lại khỏi cơn hôn mê.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây