“Trước khi Lão Trương phát hiện ra chiếc xe thương vụ đột nhiên đi vào Cục Cảnh sát Phụng Bình qua camera giám sát” Triệu Ngọc chỉ vào Lê Tịnh và nói: “Cô từng đi đến cửa sổ ba lần và vô thức nhìn xuống phía dưới! Tôi có cảm giác dường như cô sớm đã biết rõ rằng các đặc công sẽ tìm tới cửa vậy!”“Ồ? Vậy sao?” Lê Tịnh nhíu mày: “Chỉ bằng việc tôi liếc nhìn xuống dưới tầng ba lần là anh đã kết luận tôi có vấn đề?”
“Đương nhiên không phải” Triệu Ngọc lại nói: “Tiêu Hàng dám can đảm tìm tới cửa thì nhất định đã tìm hiểu kĩ về tôi rồi! Mà khi cô đứng ra thay tôi nói chuyện, anh ta lại nói rằng không biết cô là ai? Có vẻ như… không quá phù hợp tình lý!”
“Tổ trưởng Lê, thật ra thì điểm mấu chốt nhất chính là ông đây chơi trò tiên nhân khiêu mà lớn lên đấy!” Triệu Ngọc vỗ bộ ngực, đắc ý nói: “Cô và Tiêu Hàng trông thì đang châm chọc khiêu khích nhau, nhưng rõ ràng có chứa thành phần làm ra vẻ! Tổ trưởng Lê, ánh mắt người ta là không lừa được ai cả, khi Tiêu Hàng bị đánh vào nóc phòng và hôn mê, thứ lộ ra trong ánh mắt cô không phải kinh hoảng, cũng không phải khẩn trương, mà là lo lắng! Xem ra, quan hệ giữa cô và Tiêu Hàng… hẳn là khá thân mật đúng không?”
“Đúng đấy!” Thôi Lệ Châu cười xấu xa một tiếng, giơ di động của Tiêu Hàng lên: “Trong chiếc điện thoại này còn có bức ảnh chụp chung của hai người bọn họ đấy!”
“Ồ? Thế à thế à? Có cái loại mặc quần áo rất ít không?” Triệu Ngọc vội hỏi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây