“Mặt quỷ là thứ gì vậy?” Triệu Ngọc nghe vẫn không hiểu“Mặt quỷ chính là một loại đường vân đặc biệt trên gỗ, nhìn giống như mặt quỷ. Mặt quỷ xuất hiện càng nhiều thì đồ càng có giá trị!” Thôi Lệ Châu mô tả: “Còn nữa, mỗi một đồ sứ được trưng bày trên cái giá của ông ta đều là vật phẩm xa xỉ trên trăm ngàn, thậm chí là trên triệu. Theo tôi thấy, hoặc là vợ của Viên Tuấn Thành không nói thật với chúng ta. Hoặc là, bản thân Viên Tuấn Thành vốn không nói thật với vợ của mình!”
“Ừm… Nói cách khác…” Triệu Ngọc gật đầu: “Thứ mà Viên Tuấn Thành sưu tầm đều là đồ tốt, còn các loại đồ vật quyên tặng cho viện bảo tàng lại kém hơn! Nhưng mà… Bản thân người ta là một chuyên gia khảo cổ thì hình như cất giữ mấy món đồ này cũng không quá đáng lắm thì phải!?”
“Sếp à” Thôi Lệ Châu vô cùng lo lắng nói: “Bây giờ, tôi hơi mơ hồ rồi đấy! Rốt cuộc có phải Viên Tuấn Thành đã bị giết chết không? Lúc trước, hướng suy luận này rất vững vàng, nhưng mà bây giờ, hình như đã dần mờ nhạt rồi…”
“Hả? Tại sao lại nói như vậy?” Triệu Ngọc hỏi.
“Anh thử nghĩ đi” Thôi Lệ Châu phân tích: “Viên Tuấn Thành xảy ra chuyện ngay trong nhà mình, lúc vợ của ông ta về nhà phát hiện ra thì ông ta còn có thể nói tim mình khó chịu nữa. Anh nghĩ xem, nếu là có người giết ông ta thì tại sao ông ta không khai hung thủ ra đi?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây