“Trời ạ!!”Sau khi xem hết thủ trát Hán gian và bản ghi chép của Đào Hương, Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu cảm thấy choáng váng, cùng thở dài một tiếng.
“Thế nào? Tôi thấy, hình như là chuyện lớn rồi nhỉ?” Thôi Lệ Châu đè lại lồng ngực của mình, muốn nhịp tim đang đập nhanh của mình chậm lại một chút: “Dự cảm của tôi… sao lại chuẩn đến vậy chứ? Sếp ơi… Hiện giờ, tôi đã suy nghĩ thấu đáo hết rồi, cha tôi ngoài nghiên cứu kỹ thuật trộm cắp ra, ông ấy thật sự đang làm một chuyện lớn!”
“Đúng thế!” Triệu Ngọc thở dài: “Thật không hổ là vua trộm! Không ngờ ông ta lại… có dã tâm lớn đến như vậy! Cái này có thể được tính là kho báu cuối cùng không? Có điều, tôi rất nghi ngờ, giả sử ông ta tìm được thì liệu có dám nuốt không?”
“Dám nuốt cũng không trôi nổi đâu!” Thôi Lệ Châu nói: “Tôi lại cảm thấy, nếu như cha tôi thật sự tìm được thì không chừng ông ấy sẽ nộp lên cho quốc gia! Ha ha, đem công cán tội, nhận lấy chiêu an, giống như tôi vậy?”
“Chậc chậc…” Triệu Ngọc bất giác nhìn thoáng qua quẻ “Khôn Đoái” trong đầu, hiện tại, cuối cùng hắn cũng hiểu rõ, nên giải thích cái quẻ văn này như thế nào?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây