Ánh sáng dưới hầm rượu tối mờ không rõ, hai người cùng xách rương da lên trên tầng, sau đó lại vệ sinh qua rồi quan sát dưới ánh đèn bànSở dĩ Triệu Ngọc kiên trì như vậy, chủ yếu vẫn là bởi vì quẻ “Khôn Đoái” tới quá đột ngột kia, “Đoái” đại diện cho tiền bạc, Đoái ghép với Khôn, tất nhiên là ẩn chứa điều gì đó.
Dưới sự kiên trì của Triệu Ngọc, Thôi Lệ Châu cũng cảm thấy bên trong chiếc rương da này chứa bí ẩn nào đó, lúc quan sát các vật phẩm, cô ta lại chăm chú nhớ lại, rồi nói với Triệu Ngọc: “Lúc ấy, khi nói về ngôi nhà được để lại cho tôi, cha tôi vô cùng gắng sức, dù gì thì đầu của ông ấy cũng đã bị trọng thương, chẳng những nói chuyện rất chậm, mà khi nghĩ ngợi cũng cần thời gian rất lâu”
“Trước tiên, ông ấy nói cho tôi biết mật mã mở cửa, còn cả vân tay của tôi và vị trí cụ thể của nhà nữa, đến khi ông ấy nói cho tôi biết về cái rương được giấu trong hầm rượu, thần trí của ông ấy đã xuất hiện dấu hiệu hỗn loạn…”
“Ông ấy nói với tôi một cách đứt quãng về chiếc rương, trong đó đều là những đồ vật xưa cũ, ông ấy vốn còn lời nào đó muốn nói, nhưng khi nói tới đây, bệnh tình của ông ấy đột nhiên chuyển biến xấu, ông ấy không ngừng giơ ngón tay, ra hiệu điều gì đó, dường như có điều gì quan trọng muốn nói với tôi, nhưng lại không thể nào nói ra được…”
“Lúc đó, tôi sợ ông ấy xảy ra chuyện, cho nên không ngừng an ủi, để ông ấy nghỉ ngơi. Nhưng ông ấy lại nắm chặt tay của tôi, lại lầm bầm gì đó, nhưng tôi lại không hiểu!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây