“Anh nói cái gì?” Miêu Anh kinh ngạc hỏi một người qua cuộc gọi video bằng điện thoại của Triệu Ngọc: “Mặt nạ mô phỏng y như thật? Mặt mũi giống hệt Khương Khoa? Triệu Ngọc…” Cô đối mặt với Triệu Ngọc, lớn tiếng trách cứ: “Anh làm cái gì? Chơi cái trò gì thế?”Người trong điện thoại video chính là Lý Lạc Vân ở Tấn An.
Hoa ra, đêm qua Triệu Ngọc đã sớm nói rõ với Lý Lạc Vân, để anh ta đi chuẩn bị một chiếc mặt nạ mô phỏng khuôn mặt của Khương Khoa y như thật, đồng thời nói với anh ta một đống lý do thoái thác, để anh ta đến giúp đỡ mình rửa sạch mọi hiềm nghi.
“Em cứ hỏi anh ta đi!” Triệu Ngọc nhún vai, trực tiếp quẳng hết toàn bộ trách nhiệm cho Lý Lạc Vân: “Mọi chuyện đều là do bọn họ muốn anh làm! Lúc Khương Khoa đại náo hộp đêm thì cảnh sát vẫn luôn theo dõi hắn ta, muốn tìm ra người thần bí sau màn, thật không ngờ tên kia chạy ra khỏi hộp đêm xong thì đột nhiên bị ngất!”
“Đúng đấy!” Lý Lạc Vân nói theo kịch bản dựng sẵn từ trước: “Đêm đó, chúng tôi đã sớm phát hiện có người xâm nhập vào hệ thống camera của hộp đêm, sau đó thì phát hiện ra Dư Thuận Phong và Đồ Lặc Khải. Hai tên kia không phải đàn em của Khương Khoa, nhưng lại giám thị Khương Khoa rất mật thiết, chúng tôi lập tức hoài nghi bọn chúng có mục đích khác. Cho nên… Ừm… Chúng tôi lập tức làm một cái mặt nạ, thương lượng với cảnh sát Triệu ngay tại đó, rồi mới cho cảnh sát Triệu đội mặt nạ lên để cải trang thành Khương Khoa!”
“Cái gì?” Miêu Anh phẫn nộ vỗ bàn, quát lớn: “Đúng là làm loạn mà! Vậy không phải là đẩy Triệu Ngọc đi chịu chết sao? Chỉ đội mặt nạ thôi thì sao có thể gạt được bọn chúng chứ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây