“Triệu thần thám này, tôi đoán chắc chắn anh đang nghĩ thầm trong đầu…” Trình Lăng Phỉ lấy lại bình tĩnh, ánh mắt lại hiện ra sự lạnh lẽo khi nãy: “Không đúng, giết Ô Phương Phương không thể chỉ vì duy nhất một lý do như thế được! Không thể chỉ vì cô ta chọc đến tôi mà tôi lại đi giết cô ta!”“Hừm…”
Thật ra, Triệu Ngọc đúng là đang nghĩ bụng như vậy, chẳng qua không muốn hỏi bừa mà thôi.
“Đúng thế!” Trình Lăng Phỉ tự hỏi tự trả lời: “Thời điểm mà Ô Phương Phương hắt rượu vang vào người tôi cũng đúng vào khoảng thời gian anh bắt được Khương Khoa. Việc Khương Khoa bị bắt chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tôi! Tuy tôi tin chắc rằng hắn ta sẽ không khai tôi ra, nhưng để làm yên lòng thủ hạ, tôi không thể không nghĩ cách cứu hắn ta ra”
“Nhưng do thiếu thốn thông tin, hơn nữa vụ vượt ngục vốn không dễ dàng gì, tôi suy đi ngẫm lại cả hồi lâu, mới dời ánh mắt lên người Triệu thần thám anh!”
“Sự nhúng tay của anh làm tôi hết sức bất an. Chẳng phải mèo khen mèo dài đuôi gì nhưng kế hoạch vụ cướp ở Diệu Danh của Khương Khoa phải nói là không chê vào đâu được, tôi tin chắc dù cho cảnh sát cuối cùng có tìm ra được manh mối và cách chúng tôi thực hiện vụ cướp cũng vô ích”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây