“Không phải anh tự xưng là thần thám hay sao? Hừ…” Trình Lăng Phỉ luôn hừ mũi với giọng lạnh lùng: “Phương diện này còn chuyện gì mà anh không biết chứ?”“Chị à!” Lưu Quang Tinh nghe xong liền nóng nảy: “Chị theo chân bọn họ nói lời vô dụng làm gì vậy? Người này đa đoan giảo hoạt, rõ ràng là đang câu giờ! Nói không chừng, bọn họ thực sự có quân tiếp viện đấy!”
“Cái tôi không biết nhiều mà!” Triệu Ngọc ngắt lời Lưu Quang Tinh, vẻ mặt vô cùng thành kính nói: “Nếu tôi cái gì cũng biết thì bây giờ hai ta còn trở nên như thế này à? Chuyện đã sớm đảo lại rồi, cô nói có đúng hay không?”
“Làm ơn, cô hẳn là hiểu được chúng tôi làm nghề trinh thám nên ít nhiều đều có điểm cố chấp, cô làm ơn hãy đem chân tướng nói cho tôi biết đi! Như vậy…” Triệu Ngọc dùng sức mà gật đầu: “Cùng lắm thì tôi đáp ứng cô, chỉ cần cô nói cho tôi biết, sau này tôi thành quỷ cũng không tới tìm cô đâu!”
“Mịa nó…” Miêu Anh liếc Triệu Ngọc một cái trắng mắt, tỏ vẻ không thể nói lý với hắn được.
“A…” Ai ngờ vậy mà Trình Lăng Phỉ bị trò đùa của Triệu Ngọc làm nở nụ cười: “Triệu Ngọc, tôi nghĩ anh phá nhiều vụ án lớn như vậy, còn tưởng rằng anh là một người không bao giờ nói mấy lời xàm chó, thật không nghĩ rằng anh lại nói chuyện ngả ngớn như vậy đấy!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây