Thời gian như quay lại trước mắt, vẫn là căn phòng năm đó Ô Phương Phương và Trình Lăng Phỉ ngả bài với nhau, Triệu Ngọc và Miêu Anh bị người ta buộc chặt trên chiếc ghế cổ xưa có giá trị xa xỉ!Miêu Anh từ từ tỉnh lại trong trạng thái hôn mê, tuy rằng nhìn thấy Triệu Ngọc cũng bị trói như mình nhưng vẫn nói không nên lời.
Lúc này, Trình Lăng Phỉ nhanh chóng đi vào từ ngoài cửa, hiển nhiên cô ta vẫn còn trong tâm trạng khiếp sợ đình trệ, trong ánh mắt cô ta nhìn về phía Triệu Ngọc vẫn còn lộ vẻ sợ hãi sâu sắc và kinh ngạc.
“Oa, thật được quá!” Nhìn thấy Trình Lăng Phỉ, đầu tiên Triệu Ngọc mặt mày hớn hở khen một câu rồi mới trưng ra vẻ mặt ngạc nhiên hỏi thăm: “Tôi nói tiểu thư Trình nghe, có phải có chuyện gì hiểu lầm hay không? Cô có biết hai người chúng tôi đều là cảnh sát không, tổ điều tra đặc biệt nữa, cô làm như vậy chính là phạm pháp đấy!”
Trình Lăng Phỉ không trả lời ngay mà nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Triệu Ngọc, trong lòng nhanh chóng suy tính điều gì đó.
“Chị” Lúc này, A Quang đi bên cạnh Trình Lăng Phỉ nhỏ giọng nói: “Tôi xem máy tính và bản ghi chép điện thoại di động của bọn họ, chúng ta bị lừa rồi, bọn họ căn bản chưa tra được cái gì, chỉ là theo chân vụ ảnh của Ô Phương Phương bị cạo sờn để tìm tới mà thôi! Chỉ có điều… Chị nói đúng, bọn họ vẫn chưa kịp báo cáo cho cấp trên! Trước mắt chỉ có hai người bọn họ… Nếu chúng ta lén lút xử lý hai người thì có lẽ không cần rút lui khỏi đây đâu nhỉ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây